Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Ừ nhỉ, mình đã 30

30 tuổi, tôi đã không còn đọc những quyển sách về bí quyết thành công nữa mà tôi nhận ra rằng nên học những thất bại vì thất bại thì thường giống nhau còn thành công thì chẳng ai giống ai cả.

"Lấy vợ đi. 30 tuổi rồi đấy". Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe mọi người nhắc tôi như vậy và tôi cũng chỉ biết mỉm cười hoặc trả lời "cuối năm cưới". Hôm nay cũng có người nhắc tôi như vậy, bỗng giật mình " Ừ nhỉ, mình đã 30 rồi nhỉ?". Vậy là mình đã đi hết được gần nửa cuộc đời rồi, nhìn lại thì mình vẫn chả làm được việc gì ngoài việc đã tồn tại trên đời này 30 năm.

- 30 tuổi, trong tôi đã không còn chứa đựng nhiều những tham vọng nào thì phải học hành để trở thành doanh nhân thành đạt, nào thì sau này phải có một công ty lớn, nào thì có được một người mình yêu lý tưởng.v..v.. như khi 20 nữa. 30 tuổi, tuổi trẻ dường như sắp qua trong tay tôi, mất hết sự sôi nổi, hào hứng, mọi thứ suy nghĩ đã có chiều sâu hơn, triết lý hơn.

- 30 tuổi, tôi đã trải qua nhiều thất bại, nhiều lỗi lầm nên tôi đã học được cách tha thứ, cách đối diện với thất bại. Sai lầm của quá khứ sẽ thực sự là sai lầm khi ta không rút ra được bài học.

- 30 tuổi, tôi không muốn làm những việc gì lớn lao nữa, ngọn lửa đam mê cũng đã dịu bớt đi. Giờ đây chỉ mong ước mình làm được những việc gì nho nhỏ, giản dị nhưng thật hoàn hảo. Và tôi cũng nhận ra rằng để có được kết quả hài lòng khi làm được việc nho nhỏ, giản dị thôi cũng là một điều rất khó.

- 30 tuổi, tôi đã không còn đi đọc những quyển sách về bí quyết thành công nữa mà tôi nhận ra rằng nên học những thất bại vì thất bại thì thường giống nhau còn thành công thì chẳng ai giống ai cả. Tôi biết rằng cái thất bại lớn nhất của tôi trong 30 năm qua là tôi chả có một thành công hay thất bại nào đáng kể cả.

- 30 tuổi, tôi đã phần nào chiêm nghiệm được một phần của cuộc đời và tôi bắt đầu tin số phận. Tôi đã trân trọng tự do hơn, yêu gia đình hơn và tôi hiểu rằng thật khó có thể làm được gì nếu có khoảng trống phía sau lưng.

- 30 tuổi, dù chưa biết cuộc sống của mình sẽ trôi về đâu nhưng tôi biết rằng phải bắt tay vào hành động cho những kế hoạch của mình đặt ra, cuộc sống của tôi ngày mai chính là những kế hoạch của tôi hôm nay.

- 30 tuổi, dù có khá nhiều chuyện đã xảy ra trong cuộc sống nhưng tôi vẫn cảm thấy mình còn là một người hạnh phúc.

- 30 tuổi, tôi tự hỏi "Không biết khi 40t thì mình thế nào nhỉ?"

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009

Tôi chỉ ước có thể quên chuyện vợ ngoại tình

Tôi đã tha thứ cho vợ nhưng không thể quên sự việc đó, lúc nào nó cũng luẩn quẩn trong đầu như mới hôm qua. Giá có cái máy nào có thể xóa một phần trí nhớ thì tôi sẽ xóa ngay cái vết đen đó đi, mất bao nhiêu tiền cũng được. (Hải)
> Trót làm 'chuyện ấy' với người cũ dù đã có chồng

From: Đỗ Hải
Sent: Monday, April 27, 2009 7:31 PM

Tôi là một người đàn ông và đáng buồn là nằm trong tình cảnh của chồng chị. Chị có biết cảm giác khi tôi phát hiện vợ ngoại tình thế nào không? Đã 1 tháng trôi qua, tôi đã tha thứ cho vợ nhưng không hiểu sao tôi không thể quên được sự việc đó, lúc nào nó cũng luẩn quẩn trong đầu như mới ngày hôm qua. Giá có cái máy nào có thể xóa một phần trí nhớ thì tôi sẽ xóa ngay cái vết đen đó đi, mất bao nhiêu tiền cũng được.

Việc vợ tôi ngoại tình thì tôi cũng lờ mờ có cảm giác nên đã chuẩn bị sẵn một phần tư tưởng cũng như cách ứng xử, tuy nhiên khi có bằng chứng thì dường như tôi phát điên chị ạ. Tôi vô cùng yêu vợ con nên đã hết sức cố gắng để kiềm chế. Nếu chị định nói đột ngột với chồng thì tôi sợ không biết điều gì sẽ xảy ra, nếu không kiềm chế được thì tôi sợ có hậu quả khôn lường, nếu gặp phải người vũ phu thì biết đâu xảy ra án mạng?

Tôi yêu vợ con tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời, vậy mà sao ông trời lại trớ trêu vậy? Bạn bè tôi nhiều người chẳng ra gì, bồ bịch lung tung thì lại chẳng sao, tôi thì hết lòng vì gia đình thì lại bị vợ cắm sừng. Tôi vì tương lai của con, vì danh dự của vợ vì tình yêu với gia đình để tha thứ nhưng tôi không thể quên được việc phản bội của vợ. Tôi đã nghĩ thời gian có thể giúp nhưng đã sau một tháng mà vẫn như ngày hôm qua. Nhiều khi tôi nghĩ quẩn là làm một liều thuốc an thần mạnh để gây sốc biết đâu sẽ quên được nhưng nếu vì đó mà bị thần kinh thì con tôi lại khổ.

Tôi đã phải cố gắng vui vẻ và giữ không khí gia đình để không ai nhận ra, nhưng tôi không quên được, tôi chỉ sợ lúc nào đó say rượu hay sốc mà bột phát nói ra việc này thì vợ tôi sẽ mất danh dự, tủi nhục, con cái tôi sẽ nhìn mẹ nó thế nào? Ai có cách gì giúp tôi không? Tôi còn trẻ, cuộc sống còn dài, tôi vẫn chưa biết được cách nào giúp tôi sống nốt 2/3 cuộc đời còn lại một cách thanh thản đây?

Tôi xem thường bạn gái cũ sau khi 'chuyện đó' xảy ra

Khi thỏa mãn rồi, tôi chạy một mạch về nhà, lao ngay vào phòng tắm và sử dụng hết một chai sữa tắm như muốn gột sạch hết tất cả tội lỗi của mình. (Khanh)
> Trót làm 'chuyện ấy' với người cũ dù đã có chồng

From: Tran Viet Khanh
Sent: Sunday, April 26, 2009 11:57 AM

Chào Chị Hương!

Đọc xong bài của chị, tôi thấy cần chia sẻ với chị một vài điều.

Tôi là Nam, hiện có một gia đình hạnh phúc bên vợ và hai con. Cách đây khoảng 2 tháng, người tình cũ của tôi thời học phổ thông chủ động liên lạc với tôi. Sau một thời gian hỏi thăm tình hình của nhau sau bao năm xa cách, chúng tôi đã vượt quá giới hạn khi hẹn nhau tại khách sạn.

Thật tình mà nói tôi cũng không bao giờ nghĩ mình có thể phản bội lại vợ con nhưng do hoàn cảnh đẩy đưa cộng với tính tò mò khi chưa thật sự là của nhau thời trai trẻ nên tôi cũng thử mạo hiểm một lần xem sao. Và chị có muốn biết cảm giác của thằng đàn ông trong tôi như thế nào khi thỏa mãn rồi không (tất nhiên khi “quan hệ” cả hai chúng tôi đều thật sự mãn nguyện): Tôi chạy một mạch về nhà, lao ngay vào phòng tắm và sử dụng hết một chai sữa tắm như muốn gột sạch hết tất cả tội lỗi của mình.

Nhưng xin thưa với chị, cảm giác của tôi ngay lúc này đây vẫn còn là sợ ghê sợ. Còn suy nghĩ của tôi đối với người bạn gái kia thì chỉ là một sự xem thường. Tôi đã chủ động không nhắn tin và bắt máy nữa, mặc dù những lời lẽ trong từng tin nhắn của cô ấy tràn đầy yêu thương xen lẫn giận dỗi khi tôi không trả lời.

Tôi chỉ muốn chia sẻ với chị rằng, không thằng đàn ông có lương tâm nào lại tôn trọng người phụ nữ sau khi đã quan hệ thân xác mà người đó không phải là vợ mình đâu.

Vợ ngủ với kẻ khác là xúc phạm lớn nhất với đàn ông

Tôi cho rằng chồng bạn sẽ không tha thứ nếu biết bạn và anh kia đã làm những chuyện gì. Nếu chồng bạn có đủ sự bao dung để tha thứ thì chẳng qua anh ấy nghĩ đến hai đứa con thôi và gia đình chắc chắn sẽ rạn nứt. (Cường)
> Trót làm 'chuyện ấy' với người cũ dù đã có chồng

From: Nguyen Duy Cuong
Sent: Friday, April 24, 2009 9:58 AM

Chồng bạn quả là người đáng thương, còn bạn quá đáng trách. Tôi nghĩ cách tốt nhất là bạn nên thay số điện thoại và chấm dứt việc liên lạc với anh ta. Anh ta là một người đàn ông tồi, rất tồi. Chỉ vì những ích kỷ cá nhân muốn chiếm đoạt cái mà mình không có mà đẩy gia đình bạn đến bên bờ vực của sự tan vỡ.

Hãy giữ kín cái bí mật đó và cầu mong cho chồng của bạn không phát hiện ra. Nếu bạn nói thật với chồng thì bạn thừa biết anh ấy sẽ quyết định như thế nào rồi đúng không? Chẳng phải chồng bạn đã cương quyết không muốn bạn liên lạc với người đàn ông đó sao?

Tôi cho rằng chồng bạn sẽ không tha thứ cho bạn nếu biết bạn và anh ta đã làm những chuyện gì. Có lẽ bạn làm điều đó mà không biết rằng, sự xúc phạm ghê gớm nhất đối với người đàng ông là vợ mình lại ngủ với người đàn ông khác, với người tình cũ thì chuyện đó càng tồi tệ. Đó là điều gần như không thể tha thứ.

Nếu chồng bạn có đủ sự bao dung để tha thứ cho bạn thì chẳng qua anh ấy nghĩ đến hai đứa con thôi. Và tình cảm gia đình sẽ rạn nứt rất lớn mà không thể nào hàn gắn được, giống như khi đóng một chiếc đinh vào tấm ván thì có rút chiếc đinh ấy ra, vẫn để lại vết đinh. Chúc bạn có thể vượt qua biến cố này!

Tôi sốc trước những gì bạn làm, Hương ạ

Tôi nghĩ mình đã lấy chồng và khi đang sống chung với chồng thì không được nghĩ đến người đàn ông khác, chứ chưa nói đến chuyện chung chạ. (Quyên)
> Trót làm 'chuyện ấy' với người cũ dù đã có chồng

From: Quyen Huynh
Sent: Friday, April 24, 2009 11:26 AM

Chào Hương!

Nếu tôi là chồng bạn, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bạn hoặc nếu có tha thứ thì cũng sẽ không quên được nỗi đau mà bạn đã gây ra cho anh ấy. Tôi cảm thấy chồng bạn thật tội nghiệp. Đã bị vợ lừa một cách ngoạn mục.

Bạn không chỉ làm "'chuyện ấy" một lần nên không thể ngụy biện là "tình cảm bị dồn nén để rồi bùng phát". Bạn sống quá bản năng để không nhận ra là điều gì nên làm và không nên làm. Bạn làm chuyện tày trời vậy mà trong mắt mọi người, bạn vẫn là cô gái ngoan. Tôi nghĩ, có lẽ bạn là người giỏi đóng kịch. Nhưng cũng chúc mừng là sau cùng, bạn cũng nhận ra được việc sai trái để mà dừng lại vì dẫu sao muộn còn hơn không.

Theo đánh giá của bạn bè, người xung quanh và ngay cả chồng tôi, tôi là một người có suy nghĩ khá Tây về chuyện gia đình, tình yêu, phẩm hạnh của người phụ nữ nhưng thực sự tôi khá "sốc" trước những gì bạn đã làm. Xin được chia sẻ vắn tắt, trước khi lập gia đình (tôi hiện có 2 con), tôi cũng có bạn trai. Chuyện tình cảm giữa tôi và người bạn trai đó khá sâu đậm nhưng vì nhiều lý do, chúng tôi không đến với nhau.

Từ ngày lấy chồng, tôi chưa một lần gặp lại người bạn trai đó dù nơi chúng tôi làm việc khá gần nhau. Đôi khi vì công việc, anh ấy có ghé qua văn phòng tôi nhưng tôi xem anh như những đối tác khác. Khi phải trao đổi qua điện thoại, tôi cũng chỉ đơn thuần nói về công việc mà thôi. Có một vài lần, khi tôi đi chơi với bạn bè (ăn uống, karaoke..., anh cũng muốn đến (anh gọi cho những người bạn đi chung với tôi vì họ cũng là bạn của anh), nhưng tôi nói với bạn đi chung rằng tôi không muốn anh đến và mong mọi người tôn trọng tôi.

Bạn biết vì sao không? Tôi chỉ đơn giản nghĩ là mình đã lấy chồng và khi đang còn sống chung với chồng thì không được nghĩ đến người đàn ông khác, chứ chưa nói đến chuyện dám chung chạ. Đây là sự tiến hóa của con người so với động vật, phải không? Và vì ý nghĩ đó nên tôi không muốn có một sự giao lưu, qua lại nào với người con trai đó, dù là ít hay nhiều, dù bằng cách này hay cách khác, để rồi cả hai lại có những suy nghĩ, hành động sai trai như chuyện bạn đã làm.

Qua câu chuyện của bạn, tôi thấy mình đã rất đúng khi phòng bệnh từ xa, cho dù tôi tin là mình sẽ không "nhiễm bệnh".

Còn về chuyện bạn đang băn khoăn không biết có nên nói thật với chồng hay không, theo tôi, nếu bạn còn một chút lòng tự trọng và còn tình yêu dành cho anh ấy, thì hãy thú thật. Bạn đã rất ích kỷ thì bây giờ nên vì anh ấy một chút, bạn ạ! Có thể anh ấy sẽ không tha thứ cho bạn (và phần lớn đàn ông sẽ làm như vậy), nhưng đó là chút tôn trọng còn lại bạn dành cho chồng và cho dù kết cục có như thế nào, tôi tin chắc bạn sẽ sống thanh thản hơn chứ không phải trong tâm trạng như bây giờ.

Chúc bạn sớm tìm lại sự thanh thản trong lòng mình.

Quyên.

Nếu là chồng Hương, tôi không bao giờ tha thứ

Nếu bạn thấy thực sự muốn nói điều đó với chồng mà vẫn giữ hạnh phúc gia đình thì bạn nên khảo sát tâm lý chồng hoặc thử phản ứng như kiểu người ta thường làm trước khi tiêm một liều kháng sinh. (Yen)
> Trót làm 'chuyện ấy' với người cũ dù đã có chồng

From: Hoang Van Yen
Sent: Friday, April 24, 2009 11:38 PM

Thưa bạn Hương, thưa chị em!

Câu chuyện của bạn tôi cũng từng được chứng kiến một vài trường hợp rồi,
có thể tôi là người ít va chạm nên cũng mới chỉ biết có một số ít thôi.

Không phải chỉ đàn ông mới hư đâu bởi nếu không có phụ nữ thì làm sao mà chúng tôi có thể tự hư được (trừ yếu tố gay) và làm như vậy là xấu, là không công bằng với chồng hoặc với vợ mình phải không các bạn?

Tôi nói như vậy không phải để trách ai hay để đổ lỗi cho ai, lỗi là ở chính bản thân ta nếu ta còn có một chút tự trọng thì hãy cố một chút bản lĩnh để vượt qua những cám dỗ tình cảm kiểu "tình cũ". Vấn đề của bạn là bạn đã phạm phải sai lầm rồi, như vậy là sai, chắc chắn là sai không thể khác được.

Nếu bạn nói ra điều đó với chồng bạn thì khả năng được tha thứ chắc chỉ khoảng 10 % mà thôi, đấy là tôi còn đang rất lạc quan về lòng vị tha của đàn ông đấy. Nếu là vợ tôi thì chắc tôi không thể chấp nhận được.

Tôi cũng đã rất khó xử về trường hợp như của bạn tuy nhiên cũng chỉ là vài
câu bông đùa trên Yahoo messenger thôi mà vợ tôi đã lên án tôi kịch liệt và
tôi cũng đã rất ăn năn về điều đó mặc dù giữa chúng tôi kể từ ngày chia tay
tình cũ là không còn quan hệ gì nữa.

Có thể tôi là người quá ích kỷ, không biết các bạn nam khác thì sao? Trong
chuyện này lỗi hoàn toàn thuộc về bạn nhưng bạn cũng đừng buồn, nếu chồng
bạn có biết chắc bạn cũng không cần thiết phải chết đâu. Nếu bạn thấy thực
sự muốn nói điều đó với chồng mà vẫn muốn giữ hạnh phúc gia đình thì bạn nên
khảo sát tâm lý chồng mình hoặc thử phản ứng như kiểu người ta thường làm
trước khi tiêm một liều kháng sinh.

Riêng với bạn, tôi khuyên bạn hãy nghiêm túc trong quan hệ, đừng để những chuyện như trong quá khứ đã xảy ra. Dù bạn không làm chuyện ấy với người cũ nữa nhưng bạn vẫn còn nghĩ đến, vẫn còn ý định thì vẫn là có tội lỗi, phải ngăn chặn nó ngay từ trong tâm của mình bạn ạ. Nếu bạn thực sự biết ăn năn thì tâm hồn bạn sẽ được cứu vớt.

Tôi hy vọng rằng bạn sẽ thực sự ăn năn và được chồng mình tha thứ và điều quan trọng hơn nữa là bạn đừng bao giờ để điều đó xảy một lần nữa nếu bạn biết xấu hổ với chính mình.

Hoang Van Yen

Người cũ của chị Hương quá tồi

Ngay lần đầu tiên gặp sau một thời gian dài đã rủ chị đi nhà nghỉ chứng tỏ anh ta chỉ muốn lợi dụng thể xác chị. Phải chăng anh ta đang hối tiếc ngày xưa không 'cướp' đời con gái của chị? (Minh Thắng)
> Trót làm 'chuyện ấy' với người cũ dù đã có chồng

From: Minh Thắng
Sent: Saturday, April 25, 2009 1:31 AM

Thật sự sau khi đọc bài viết của chị, tôi cảm thấy rất choáng váng và suy nghĩ cả ngày. Tôi muốn trao đổi và góp ý với chị một vài lời khuyên chân thành.

Đầu tiên, có thể nói chị Hương đã không giữ được mình trước những cám dỗ từ người tình cũ. Sự tò mò và ham muốn cảm giác khác lạ đã khiến cho chị có một phút giây lỗi lầm và rất có thể chị sẽ phải ân hận suốt đời vì hành động mang tính chất bộc phát của mình hôm đó.

Còn về anh người tình cũ, ngay lần đầu tiên gặp nhau trở lại sau khi chat online trong một thời gian dài, đã rủ chị đi nhà nghỉ, chứng tỏ anh ta chỉ muốn lợi dụng thể xác của chị nhằm thỏa mãn những nhu cầu sinh lý cá nhân mà thôi. Phải chăng anh ta đang hối tiếc vì ngày xưa không "cướp" đời con gái của chị để giờ đây chị thuộc về người khác mà không phải là mình?

Tôi nghĩ anh ta chỉ muốn làm "chuyện ấy" với chị vài lần để không phải nuối tiếc về ngày xưa đã để tuột mất tình yêu với chị mà thôi, chứ không nhằm mục đích gì khác. Còn chị, dại dột thay lại đi nghe theo những lời đường mật có cánh của anh ta để rồi đã đi một bước sai lầm trong đời. Nó có thể trở thành một bước ngoặt khiến tương lai gia đình chị sẽ rẽ theo một hướng khác, tất nhiên là xấu đi nếu như chị để lộ bí mật động trời này cho người chồng đáng thương biết.

Chị cần phải thay đổi, nhất định cần cắt đứt mọi liên lạc với anh chàng kia trước khi quá muộn. Hãy tự mình bù đắp một cách thầm lặng cho chồng,cho con và tự nhủ rằng sau này sẽ đứng vững và có một lập trường rõ ràng khi có mối quan hệ nào đó hơn mức bình thường với một người đàn ông khác mà không phải chồng mình

Mong rằng chị có nghị lực để vượt qua khó khăn này!

'Tình cũ không rủ cũng tới' chỉ đúng với ai thiếu bản lĩnh

Vô tình gặp lại nhau sau 4 năm xa cách, chúng mình chỉ nói chuyện và uống cà phê với nhau thôi. Mình cảm thấy không được đi xa hơn nữa vì mình đã có gia đình và cô ấy cũng vậy. (Quoc Hoat)
> Trót làm 'chuyện ấy' với người cũ dù đã có chồng

From: Quoc Hoat
Sent: Monday, April 27, 2009 10:24 AM

Gửi chị Hương!

Mình là một người đàn ông đã có vợ và một con rồi. Trước đây mình cũng có một mối tình rất đẹp (mối tình đầu mà). Chúng mình yêu nhau cũng được 7 năm nhưng vẫn giữ được cho nhau. Mình rất yêu cô ấy và cô ấy cũng rất yêu mình nhưng tất cả vẫn chưa đủ để đến được với nhau.

Rồi thời gian lặng lẽ qua, khoảng 4 năm sau, vô tình chúng mình gặp lại nhau trong một tình cảnh rất đặc biệt (trong một chuyến công tác xa nhà của mình). Nhưng chúng mình chỉ nói chuyện và uống cà phê với nhau thôi. Mình cảm thấy không được đi xa hơn nữa vì mình đã có gia đình và người ấy cũng vậy.

Cha ông chúng ta nói cũng chẳng sai chút nào “Tình cũ không rủ cũng tới” nhưng nó chỉ đúng cho những người thật sự không kiểm soát được mình hay một trong hai lợi dụng nhau thôi chị ạ. Mình cảm thấy người bạn trai cũ của chị Hương rất tồi và bản thân chị cũng không phải là người không có lỗi. Mọi chuyện bây giờ cũng đã lỡ lầm rồi, tốt nhất chị nên giữ kín chuyện này rồi đợi động thái của ông xã như thế nào rồi hãy nói ra cho anh ấy biết mà thông cảm cho chị. Bây giờ mà chị nói ra thì thật là nguy hiểm cho hạnh phúc của chị. Không có chuyện gì là không thể giải quyết được nếu có một tình yêu nền tảng.

Chúc chị tìm ra hướng giải quyết tốt trong chuyện này.

Nguyễn Quốc Hoạt

Chị Hương nên ly dị chồng

Chị Hương ơi!

Trước hết tôi xin chúc mừng chị đã can đảm sống cho mình, nghe theo tiếng gọi của con tim. Chị đã mạnh dạn thoả mãn những gì chị muốn. Chị đã yêu một người và sống bên một người.

Tuy nhiên tôi xin trách chị một điều là đáng lẽ ra chị nên ly dị trước khi có quan hệ với người thứ ba. Vì làm như thế vừa hợp pháp vừa hợp tình, hợp lý. Còn về phần các con, thì sau khi ly dị, bọn trẻ sẽ được chu cấp một phần từ chồng và một phần từ thu nhập của chị. Phần khiếm khuyết của các con sống thiếu cha hoặc mẹ là điều không tránh khỏi nhưng sau này các cháu sẽ hiểu và thông cảm cho chị.

Tôi khuyên chị nên ly dị chồng vì dù chồng chị có tha thứ cho những gì đã xảy ra thì sự tha thứ đó cũng như tờ giấy trắng đã có những chấm đen, dù phần trắng còn rất nhiều nhưng những chấm đen lại nổi bật quá chị ạ..

Sau khi ly dị chị sẽ yêu thoả thích hơn dù cảm giác bây giờ khác hồi còn ăn vụng nhưng bù lại chị thoải mái hơn, không dằn dặt nội tâm, lo sợ vu vơ.

Chị đừng đặt nặng quan hệ lâu dài với người tình cũ vì anh ấy chỉ "yêu" chị thế thôi chứ không dại gì nhào vô lấy chị. Chị nên sống lạc quan và cho đến một ngày sau khi cảm thấy không cần đến anh ấy nữa thì chị hãy đi tìm người chồng mới.

Tôi không thích khuyên ai ly dị nhưng trường hợp của chị nếu chị không ly dị ngay bây giờ trước khi bị phát hiện chị sẽ mất tất cả ngay cả quyền nuôi con chứ huống hồ chi tài sản nhà cửa, xe cộ. Đồng ý có người tha thứ cho vợ nhưng số đó ít lắm chị ạ. Ông nào đó nói khoảng 10% nhưng theo tôi con số đó ít hơn nhiều.

Phán xét của người trong cuộc xoay quanh chuyện của Hương (P1)

Chào chị Hương!

Đọc bài của chị hương, tôi thấy giống trường hợp của mình. Nhưng tôi may mắn hơn chồng chị là tôi chưa cưới người con gái ấy làm vợ.

Tôi và cô ấy yêu nhau trong 3 năm và 2 bên gia đình cũng đã bàn bạc ngày cưới. Còn 2 tháng nữa là tới ngày cưới thì người yêu cũ của cô ấy quay về tìm. Anh ta và bạn gái tôi xa nhau đã 3 năm. Gặp lại nhau, họ đưa nhau vào quán karaoke, nhưng chẳng phải để hát mà để quan hệ tình dục.

Khoảng nửa tháng sau tôi mới lên thăm, cô ấy kể cho tôi nghe mọi việc. Cô ấy mong tôi tha thứ và nói hôm đó cô ấy chỉ muốn gặp người này để nói rõ mọi chuyện thôi. Chị có biết cảm giác, suy nghĩ và việc làm sau đó của tôi là gì không? Tôi có cảm giác ghê tởm người con gái ấy và nghĩ thật may mắn khi việc này xảy ra trước ngày cưới, nếu cưới rồi thì tôi lại dở dang một đời vợ vì chắc chắn tôi không bao giờ tha thứ cho những việc như thế.

Tôi đã thưa với cả hai bên gia đình rằng tụi tôi không hợp nhau nên xin được hủy hôn lễ. Đàn ông có vợ ngoại tình với người khác họ đau một thì ngoại tình với người yêu cũ họ đau tới mười chị ạ.

Còn trường hợp của chị, nếu nói ra cho chồng chị nghe, tôi sợ anh ấy sẽ nghĩ không biết đứa con trong bụng của chị bây giờ có phải là con của mình không. Khi đó, con chị sẽ là người thiệt thòi nhất. Chúc chị tìm được sự thanh thản trong cuộc sống.

Hãy "lén" nghe tâm sự của một bạn gái đã "lỡ"

Anh rủ tôi vào nhà nghỉ, tôi không đi và nói muốn đi hát karaoke. Anh dẫn tôi vào phòng hát nhưng tôi cũng không có hứng hát hò gì. Chúng tôi đã quan hệ với nhau ngay tại đó. Anh là người yêu cũ của tôi. (Hương)

From: Hương
Sent: Thursday, March 26, 2009 10:11 AM

Xin chào độc giả của báo VnExpress.net!

Có chuyện này khiến tôi suy nghĩ nhiều mà không dám tâm sự với ai. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Tôi đã có gia đình, một cháu 3 tuổi và đang mang bầu cháu thứ 2. Trước khi lập gia đình, tôi từng yêu một người nhưng cả hai đều giữ cho nhau, không vượt quá giới hạn. Rồi có nhiều chuyện xảy ra khiến chúng tôi không đến được với nhau mặc dù cả hai vẫn còn có tình cảm.

Đã rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc cho đến khi tôi sinh cháu đầu, bắt đầu đi làm thì gặp anh online. Chúng tôi nói chuyện với nhau thường xuyên hơn, từ hỏi thăm xã giao rồi trở lại chuyện cũ. Anh thường nói để mất tôi là một thất bại lớn nhất của đời anh. Anh nói vẫn còn rất nhớ tôi, yêu tôi... Khi đó anh ở Nam Định, còn tôi ở Hà Nội. Anh hẹn sẽ có ngày lên gặp tôi.

Rồi ngày đó cũng đến. Anh rủ tôi đi uống nước, cả hai nói chuyện vui vẻ. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì chẳng có gì phải suy nghĩ. Nhưng sau đó, anh rủ tôi vào nhà nghỉ, tôi không đi và nói là muốn đi hát karaoke, anh dẫn tôi vào phòng hát nhưng tôi cũng không có hứng hát hò gì. Tôi chờ đợi xem anh có hành động gì với tôi. Anh đã ôm tôi, hôn tôi. Tôi đã không chống cự. Có lẽ tôi cũng chờ đợi điều này (có thể do tôi tò mò). Chúng tôi đã quan hệ với nhau ngay tại đó.

Điều này chồng tôi không hề biết. Chồng tôi luôn nói với tôi là không muốn tôi tiếp tục liên lạc với người cũ dù cả hai không còn gì hoặc chỉ với tư cách bạn bè. Tôi đã giấu chồng và tiếp tục gặp lại anh. Lần này thì cả hai cùng vào nhà nghỉ. Mọi thứ lại diễn ra như trước. Cả hai đều thấy mãn nguyện.

Thời gian trôi đi, tôi thấy rất áy náy nên đã xóa nick của anh và đổi số điện thoại. Cho đến tận bây giờ, tôi mới dùng lại máy và cũng không chủ động liên lạc với anh nữa. Tôi rất lo lắng, nếu chồng tôi mà biết thì chắc chắn anh ấy sẽ không thể tha thứ cho tôi, lúc đó tôi chỉ có chết thôi.

Tôi là người đáng khinh bỉ, thế mà trong mắt mọi người, tôi luôn là một cô gái ngoan, kể cả với chồng tôi. Tôi có nên nói cho chồng tôi biết mọi chuyện không? Tôi đang rất hoang mang.

Mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn!

Hương

Thứ Hai, 12 tháng 1, 2009

Ngốc quá, cô bé ơi!

Anh à mình chia tay nhé, tiếng em nhỏ nhẹ vang lên bên kia đầu dây điện thoại rồi cúp máy". Mặc cho anh vượt cả ngàn cây số quỳ xin em một lời giải thích, em cũng lạnh lùng buông lời chua xót: "Đơn giản là em không còn yêu anh nữa". Anh thôi không khóc, lầm lũi ra về và thu mình trong căn phòng ẩm thấp nơi phố thị rộn ràng mang tên Bác.

Anh đi rồi em nghẹn ngào nhìn bóng anh khuất dần sau rặng phi lao phủ đầy cát trắng: "Cầu chúa ban phước lành cho anh". Em ngất lịm để rồi khi tỉnh dậy chỉ thấy một màu trắng xoá xen lẫn mùi cồn nồng nặc...

Hai tháng trôi qua, em đã gắn chặt đời mình với màu áo xanh chữ thập và hai giờ chuyền máu mỗi tuần. Em thôi không khóc nhưng trái tim tan nát mỗi khi ai đó nhắc đến tên anh...

Em lại ngất, sau năm giờ cấp cứu em tỉnh dậy và lần này trước mắt em không chỉ có màu trắng, mùi cồn mà còn có Tiểu Phong, con gấu nhỏ em tặng anh cách đây vừa tròn bốn năm.

Anh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của em, ôm em vào lòng, khẽ nói: "Đối với thế giới này em chỉ là một ai đó, nhưng đối với một ai đó, em lại là cả thế giới này". Anh đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi em, nụ hôn của sự giận hờn đầy trách cứ: "Cô bé à em ngốc lắm".

Thích một người?

Thích một người là nghĩ về người đó cuối cùng trước khi ngủ và nghĩ về người đó đầu tiên khi thức dậy.
Thích một người là ngồi vào bất kì chiếc bàn nào trong lớp cũng muốn hý hoáy viết tên người đó lên mặt bàn.
Thích một người là lúc nào trong đầu cũng đầy ắp về người ấy. Khi có một chút gì đó liên quan là ngay lập tức: "Ah, cái này hắn cũng có!”
Thích một người là khi người đó có những điểm mình không thể mê được nhưng vẫn tìm được những lí do chính đáng để thông cảm.
Thích một người là mong chờ tiếng chuông điện thoại của người ta ,cầm ống nghe đôi khi không biết phải nói gì, không còn gì để nói, mỏi tay ơi là mỏi vẫn không bỏ xuống.
Thích một người là khi đã chuẩn bị rất kĩ những gì phải nói nhưng đến lúc gặp thì quên hết và sau khi gặp, mặc dù rất muốn vẫn không thể nào nhớ được đã nói những gì.
Thích một người là sẵn sàng đi cùng người đó đến những nơi người ấy thích mà mình cực kì ghét.
Thích một người là sẵn sàng đợi người người đó dù không có lí do gì để đợi. Không hề muốn đợi nhưng không thể đi đâu khác được.
Thích một người là khi người ta quan tâm đến những điều khác và lơ là mình nhưng mình vẫn có thể bỏ qua. Giận thì dễ, thông cảm và hiểu được mới là điều khó.
Thích một người là đi bên cạnh người đó, im lặng, không nói bất cứ điều gì mà vẫn như đã nói hết những điều cần phải nói …

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2009

Em là tình yêu duy nhất của đời anh

(Dân trí) - Đêm tháng Hai lạnh. Tôi đứng bên cửa sổ trong căn phòng ấm áp, nhìn mọi người đi lại như những đốm nhỏ trên các con phố, cảm thấy tiếc cho họ. Tại sao họ không trở về nhà? Họ định đi lang thang suốt đêm như vậy sao?
Một cô y tá thở dài: “Làm thêm giờ vào ngày Valentine! Thật không công bằng”.

- “Cô vẫn còn may mắn” - Cô y tá khác lên tiếng - “Có người còn không có ai đợi về nhà…”.

- “Cô đang muốn nói đến bác sĩ Tâm sao?”

Tôi giật mình khi nghe thấy tên mình.

- “Cô có nhớ cô ấy đã mất hết lý trí như thế nào ngày này năm ngoái không?”.

- “Tất nhiên là có chứ” - Một y tá thốt lên giọng run run. “Tôi chưa bao giờ thấy bác sĩ Tâm như vậy. Khóc và kêu la như một người điên”.

- “Không thể đổ lỗi cho bác sĩ Tâm. Nếu bạn trai tôi chết ngay trước mắt tôi, tôi cũng sẽ điên như vậy”.

- “Nói nhỏ thôi. Cô ấy vẫn chưa về đâu. Cô ấy có thể nghe thấy những gì chúng ta nói”.

Hai người y tá đó không hề biết tôi đã tình cờ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của họ qua một tấm rèm chắn bằng vải. Tôi đang quyết định xem có nên lộ ra hay không thì một y tá khác đã phát hiện ra tôi. “Chị Tâm, chị vẫn chưa về ạ?”. Tôi bước ra. Hai cô y tá vừa nói chuyện về tôi liền đỏ hết cả mặt.

- “Tôi đang chuẩn bị về nhà” - Tôi vờ như không nghe thấy gì hết.

- “Bác sĩ Tâm, chị thật tận tụy với công việc. Giờ làm việc của chị đã hết rồi mà. Hẹn gặp lại chị ngày mai nhé. Chúc mừng ngày Valentine!” - Cô ấy vẫy tay tạm biệt.

- “Chúc mừng ngày Valentine” - Tôi đáp lại và nhìn hai cô y tá vội vã đi.

Dù thế nào tôi cũng về nhà, cho dù chẳng có ai đợi mình trừ con mèo lười cả.

Về đến nhà, điều đầu tiên là tôi cho con mèo ăn. Chẳng nhớ tôi có nó từ khi nào. Có thể là từ Valentine năm ngoái. Lúc đó, tôi như một con mèo bị bỏ rơi, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Những con mèo thì không khóc còn tôi thì có. Đó là sự khác biệt duy nhất.

Tên của nó là Christine. Tôi không biết vì sao tôi lại đặt tên nó là Christine.

Ngày này năm trước, tôi ăn trưa cùng bạn trai và có cơ hội làm nũng anh ấy:

- “Hôm nay là Valentine. Sao anh chẳng tặng em bông hoa nào?”.

Anh ấy nhíu lông mày: “Vì sao anh nên tặng hoa cho em? Em không phải như những người khác mà”.

- “Nhưng ít nhất anh cũng nên tặng em một tấm thiếp chứ!” - Tôi bĩu môi, buồn vì giọng nói của anh.

- “Anh biết. Anh biết mà. Anh sẽ gửi cho em một tấm thiếp qua mail nhé”.

Một tấm thiếp. Đó là lời nói bâng quơ. Anh ấy vẫn vậy.

- “Anh phải gửi cho em đó. Em sẽ đợi” - Tôi cười khoái chí và định lén về nhà sau bữa trưa để kiểm tra mail.

- “Anh không thể hiểu nổi phụ nữ. Tại sao em thích điều đó?” - Anh càu nhàu trong khi đang ăn. Tôi lại tranh luận với anh lần nữa:

- “Anh chẳng lãng mạn chút nào cả. Anh đã xem kịch của Nhật chưa?”.

- “Kịch của Nhật? Anh chỉ xem kênh Discovery thôi!”.

- “Cuộc sống của anh thật tẻ nhạt” - Tôi nhìn vào anh. “Một vở kịch gần đây rất hay. Anh nên xem”.

- “Vở kịch đó tên gì?” - Anh ấy không tin vào tình yêu được vẽ trên ti vi và trong các bộ phim. Anh ấy luôn nghĩ chúng là một lũ lừa lọc.

- “Câu chuyện của một thế kỷ” - Tôi hứng khởi trả lời.

- “Có loại rác rưởi gì trong đó?”.

- “Rác rưởi? Anh tôn trọng chút đi nào!” - Tôi tức giận. “Vở kịch đó rất cảm động và bài hát trong phim cũng rất hay, bài Only love mà Nana Mouskouri hát”.

Anh liếc nhìn đồng hồ: “Anh sẽ cho em 5 phút để kể cốt chuyện. Sau đó anh đi”.

Tôi rất khó khăn để tóm tắt một vở kịch kéo dài 6 tiếng chỉ trong 5 phút.

- “Điều gì cảm động nhất về nó?” - Anh ấy hỏi sau khi nghe câu chuyện.

- “Em về đây! Anh gửi mail nhanh lên nhé”. Tôi đi ngay lập tức.

Ngay khi vào nhà, tôi bật máy và vào mạng. Nhìn chằm chằm vào hộp thư trống, tôi bắt đầu nhớ lại chúng tôi đã gặp nhau như thế nào.

Có thể không ai tin nhưng bạn trai tôi và tôi là những người hàng xóm. Nhà chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường. Khi còn là những đứa trẻ, chúng tôi vẫn tranh cãi với nhau cả ngày. Còn nhớ khi chuyển đến đây vào năm đó, tôi không thể quen được cuộc sống giản dị ở vùng quê. Sau khi tan học, tôi chỉ về nhà và không làm gì cả. Bất cứ khi nào có thể, anh ấy sẽ đi ngang qua và chọc ghẹo tôi:

“Vì sao em nhìn vô định vào không gian như vậy? Em trông rất xấu nếu không làm gì đó. Nhưng em cũng không đẹp khi em cười”.

- “Anh cũng là một người rất xấu” - Tôi đáp lại. “Mà nếu anh nghĩ tôi rất xấu, tại sao còn đến thăm tôi?”.

- “Không thể làm khác được. Nhà anh ngay cạnh nhà em” - Anh tranh luận.

Ngày hôm sau, tôi dùng phấn trắng vạch một đường lên mặt đất, cấm anh ấy đi qua.

Năm đó, cả hai chúng tôi đều mới học lớp 5. Rồi chúng tôi vào cùng một trường trung học và được xếp trong cùng một lớp. “ Các bạn là một cặp”, tất cả đều nói vậy mỗi khi nhìn thấy chúng tôi. “Tiêu chuẩn của tôi không thấp thế đâu” - Anh ta nói. “Ai mà muốn cô ấy làm bạn gái cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không có mắt sao!”.

“Đúng vậy, tôi biết mắt của anh ở trên đỉnh đầu ý” - Tôi thực sự không thích anh ta chút nào. “Còn hơn mắt của em để sau gáy” - Anh ta muốn ám chỉ tôi không hiểu gì về đàn ông.

Hồi đó, tôi còn phải lòng một anh bạn lớn tuổi hơn. Tôi không nghĩ rằng sự chế nhạo của anh ta còn ẩn chứa một ý nào đó. Sau đó, tôi biết được rằng chàng hơn tôi tuổi có rất nhiều bạn gái. Khi tôi khóc lóc về điều đó, anh lại nhẹ nhàng đi qua tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn tay và ghì tôi thật chặt vào vai. Tôi đã gục vào vai anh khóc suốt một đêm. Và tôi bắt đầu nhìn anh bằng một con mắt khác.

Chúng tôi vẫn tranh luận nhiều nhưng anh ấy đã bắt đầu nhìn thẳng vào tôi một cách khác thường. Tôi đã đỏ mặt, trái tim của tôi đập nhanh hơn khi anh lại gần tôi. Cả hai chúng tôi đều biết rằng, chúng tôi đã yêu nhau. Nhưng không ai trong chúng tôi thổ lộ.

Thời gian nhanh chóng qua đi, chúng tôi chuẩn bị vào đại học. Tôi chọn học ngành dược còn anh ấy chọn vật lý. Tuy vậy chúng tôi vẫn không thể tách khỏi nhau. Bố mẹ lo rằng chúng tôi không có bà con nào ở thành phố nên buộc hai đứa trọ cùng một khu nhà. Một lần nữa chúng tôi lại trở thành hàng xóm. Chúng tôi vẫn hay tranh luận, đôi khi cả trên giường ngủ - Tất nhiên, chúng tôi đã trở thành một đôi tình nhân.

Chúng tôi chưa bao giờ có một ngày Valentine cùng nhau, cho đến khi anh thấy tôi ăn tối với một người đàn ông vào 14/2. Tối đó, anh đợi tôi ngay trước cửa nhà và nói rằng từ giờ anh sẽ đưa tôi đi ăn tối vào các ngày Valentine. Và cứ mỗi dịp Valentine, dù ở xa nhau chúng tôi vẫn cùng ăn tối.

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành bác sĩ thực tập nội trú. Anh bắt đầu công việc tại một công ty máy tính nhỏ với vài người bạn và trở thành lập trình viên máy tính. Chúng tôi bận rộn với cuộc sống riêng của mình và không còn thời gian cho nhau. Ba năm sau, tôi trở thành bác sĩ và công việc của anh bắt đầu phát đạt. Chúng tôi vẫn có những ngày Valentine cùng nhau nhưng hình như chúng nhạt dần.

Nhìn thấy hộp thư đến trống không, đột nhiên tôi tức giận vô cùng. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ gửi thiếp cho tôi. Anh đang có ý gì vậy? Anh nghĩ tôi là ai cơ chứ? Tôi gọi điện cho anh.

“Chào em” - Anh nghe máy.

“Em không nhận được tấm thiếp nào cả” - Tôi đã bày tỏ ngay thái độ không hài lòng của mình.

“Em không nhận được?”. (Dường như anh đang rất bận). “Nhưng anh đã gửi rồi mà”.

Tôi chẳng thèm để ý: “Em không nhận được. Anh gửi lại đi nhé”.

“Được rồi mà. Anh sẽ gửi cho em cả trăm lần luôn. Thế đã đủ chưa nào?” - Anh nói với một giọng không kiên nhẫn.

“Đừng quên gửi cho em đấy nhé. Và anh không cần phải đón em tối nay đâu. Em sẽ ăn tối một mình”.

“Đừng trẻ con thế, anh thực sự đang rất bận”.

“Em trẻ con!” - Tôi gác máy và nước mắt cứ trào ra.

Tại sao anh ấy không để ý đến việc này? Chúng tôi đã xa nhau nhiều năm như vậy và đã cùng bên nhau không biết bao nhiêu ngày Valentine. Tôi chưa bao giờ nhận được một bông hoa hay một tấm thiệp nào từ anh ấy. Giờ đây tôi chỉ muốn một cái thiếp qua mail thôi. Đó là một yêu cầu quá lớn sao?

Tôi tắt hết cả điện thoại bàn và di động. Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa. Sau khi quay trở lại bệnh viện, tôi nói với nhân viên trực là đừng chuyển bất kỳ cú điện thoại nào cho tôi. Tôi muốn tập trung vào công việc.

Vì có quá nhiều ca cấp cứu ngày hôm nay, tôi rất vội nên đã quên cuộc tranh cãi.

- “Bác sĩ Tâm, làm ơn hãy xem bệnh nhân này”.

- “Có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?” - Tôi hỏi.

Người anh ta dính đầy máu. “Tai nạn ô tô”, một bác sĩ trả lời. “Rất nghiêm trọng. Anh ta có thể chết”. Tôi gật đầu và chạy nhanh về phía phòng phẫu thuật cùng họ...


Khi tôi đến, các y tá nói với tôi rằng người đàn ông đó đã ngừng thở và tim cũng ngừng đập. “Chuẩn bị sốc điện” - Tôi bình tĩnh hướng dẫn. “Cứu người là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta không thể mất bình tĩnh được”...

Nhưng khi nhìn thấy người nằm trên bàn phẫu thuật, tôi đã mất bình tĩnh. Đó là bạn trai của tôi.

“Không!” - Tôi đứng như trời trồng. “Không!” - Tôi chộp ngay lấy cái sốc điện và sốc liên tục. Thân thể anh nẩy lên nẩy xuống vì những cú sốc. Các y tá đi tìm một bác sĩ khác, họ bảo ông ấy tôi bị điên.

Tôi cũng không thể biết lúc đó tôi có điên không nữa. Tôi chỉ muốn cứu người yêu mình cho dù chúng tôi có hay cãi nhau đi nữa, cho dù anh ấy chưa bao giờ bày tỏ tình yêu với tôi, tôi vẫn muốn cứu anh. Anh ấy vẫn nợ tôi một tấm thiếp mà. Anh không thể chết.

Tôi ném ngay cái máy sốc điện đi và bắt đầu ấn liên tục vào tim anh với tất cả sức mạnh, hy vọng tôi sẽ cứu sống anh, nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại. Anh thậm chí còn không nói việc đó làm đau anh. Anh chỉ nằm đó, đôi mắt khép lại, trừng phạt tôi bằng cách im lặng.

Bác sĩ Giang tức giận đẩy tôi ra. Lúc đó tôi không thể nhận thức rõ ràng về bất cứ điều gì nữa. Tôi khóc. Tôi thét lên. Tôi rên lên cho đến khi tôi không thể khóc thành tiếng được nữa.

“Đã quá muộn rồi bác sĩ Tâm ạ. Tôi rất xin lỗi” - Bác sĩ Giang vỗ nhẹ vào vai tôi. Họ biết nhau và họ đã cùng ăn tối một lần. Tôi đã giới thiệu họ với nhau.

- “Anh ấy không thể chết” - Tôi lắc lắc đầu. “Anh ấy không thể chết được!”.

“Bác sĩ Tâm, hãy bình tĩnh”. Bác sĩ Giang đập vào vai tôi. “Tôi hiểu những gì cô đang phải trải qua, nhưng cô là một bác sĩ”.

Tôi là một bác sĩ, nhưng tôi không phải là người sắt đá. Làm sao bác sĩ Giang có thể hiểu được cảm giác của tôi cơ chứ. Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm. Nó đã trở thành một thói quen. Tôi có thể vứt bỏ thói quen đó bằng cách nào đây? Hơn nữa anh ấy vẫn còn nợ tôi một tấm thiếp cơ mà. “Tôi muốn anh ấy sống! Tôi muốn anh ấy sống!”. Tôi lại chạy đến chỗ anh và đập liên tục vào thân thể anh.

“Hãy đưa cô ấy đi!” - Hôm đó, tôi đã mất hết kiểm soát và trình độ chuyên môn của mình. Và việc đó xảy ra đúng vào ngày Valentine.

Sau đó, tôi hỏi các đồng nghiệp của anh vì sao ngày hôm đó anh lại nghỉ làm sớm vậy.

Họ nói rằng tôi tắt máy, anh ấy đã cố gắng gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng không thể liên lạc được. Vì lo lắng, anh lái xe đến bệnh viện để tìm tôi và đã đâm vào một chiếc xe tải lớn trên đường…

Như con mèo bị bỏ rơi, thậm chí tôi không thể khóc được nữa. Sau khi anh ấy chết, tôi không thể khóc nữa kể cả khi xem hay chứng kiến câu chuyện cảm động, làm người ta phải rơi lệ như thế nào. Nó không hề ảnh hưởng gì đến tôi cả.

Giờ tôi chỉ còn sống với một con mèo và một chiếc máy vi tính rất ít khi sử dụng. Bước qua con mèo, tôi bật máy tính lên. Thậm chí tôi biết rằng sẽ chẳng ai gửi thư cho tôi, tôi vẫn hy vọng một ai đó sẽ nhớ đến tôi nhân ngày này.

Tôi có… 100 thư. Ai mà chịu đựng được sự buồn chán mà gửi cho tôi những 100 bức thư như vậy? Tôi định xóa luôn tất cả khi tôi nhận thêm một thư nữa. Bức thư nói rằng: “Vì sự cố mạng chúng tôi không thể gửi những bức thư này cho đến hôm nay. Chúng tôi xin lỗi về sự cố đó”. Người gửi là ISP của tôi.

Tôi nhìn bức thư đầu tiên. Ngày gửi là ngày Valentine năm ngoái. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Phải chăng anh ấy đã gửi những thư này?

Tay run run, tôi mở thư ra. Bất ngờ xuất hiện đầu tiên là một bông hồng đỏ thắm rực rỡ với những chiếc lá màu xanh. Sau đó là một giai điệu tuyệt hay, bắt đầu bài “Only love”. Tôi không thể tin vào nó nữa. Bông hồng rất đẹp và bản nhạc cũng rất mơ màng. Tôi đang lâng lâng tưởng tượng. Cảm động nhất là những từ ở bên dưới bông hồng bởi những từ đó giống như một bài thơ hay vậy.

“Tâm

Đó là tên của tôi.

Biết em bao nhiêu năm như vậy mà anh chưa hề tặng em một bông hoa nào. Hôm nay anh gửi tặng em bông hồng này.

Nó thật là đẹp.

Anh biết chúng ta luôn tranh luận. Chúng ta không bao giờ thực sự mở trái tim của mình và nói cho nhau biết tình cảm của chúng ta. Đúng vậy, đó tất cả là lỗi của anh, bởi vì chúng ta ở quá xa nhau.

Anh biết anh luôn luôn làm em giận bởi những lời nói của mình

Nhưng hôm nay anh muốn nói với em rằng: Anh xin lỗi, anh rất yêu em.

Tôi đã chờ đợi những từ đó biết bao nhiêu năm.

Và anh muốn thông báo cho em một tin vui. Cuối cùng anh đã tiết kiệm đủ tiền.

Anh đã có đủ tiền. Tại sao anh lại cần nhiều tiền như vậy?

Do vậy mà, chúng ta hãy lấy nhau đi! Anh không dám cầu hôn với em bởi vì anh không tin anh có thể mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp mà em đáng được hưởng. Nhưng bây giờ anh đã có đủ tiền, anh không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa.

Ai sẽ muốn lấy anh chứ? Đồ ngốc! - Tôi khóc.

Hôm nay, anh dùng tấm thiệp này để cầu hôn em. Em sẽ lấy anh chứ? Em sẽ đồng ý, đúng không?”.

Như một con ngốc, tôi đọc liên tục những dòng chữ và còn nói chuyện với anh ấy nữa. Cứ như tôi có thể lại nghe thấy anh và lại có thể nhìn thấy anh.

Khi anh còn sống, thế giới của em thật tuyệt. Mỗi ngày, em có thể tìm được một điều gì đó để tranh luận với anh. Nhưng sau khi anh rời xa, cuộc sống của em chỉ còn là những kỷ niệm và sự lạnh lẽo chẳng bao giờ xua tan.

Sẽ lấy anh chứ? Tôi sẽ làm vậy. Do đó tôi chuyển con trỏ đến chỗ “trả lời” thư và hồi đáp rằng tôi đã chuẩn bị rất nhiều năm. “Em sẽ lấy anh”. Tôi mở từng bức thư một, lại nhận được một bông hồng và trả lời lại cùng một tin: “Em sẽ lấy anh”.

Tôi trả lời cả trăm lần và bài “Only love” cũng ngân lên trăm lần. Trong đêm Valentine lạnh lẽo này, cái mà tôi đánh mất một năm nay cuối cùng cũng lấy lại được. Em đã trả lời anh rồi đó. Còn anh thì sao?

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2009

Bí quyết loại chất gây ung thư trong thực phẩm khô, muối

Ảnh: Hoàng Hà.
Nướng không đúng cách cũng có thể khiến thực phẩm sinh chất gây ung thư. Ảnh: Hoàng Hà.

Với các loại thịt muối, bạn không nên rán vì khi được nấu ở nhiệt độ cao, thực phẩm này sẽ tạo thành các chất gây ung thư. Còn với cá muối, tốt nhất là bạn nên hấp hay luộc qua trước khi ăn.

Một số thực phẩm khô hay muối chua thường có chứa chất sinh ung thư. Tuy nhiên, đây cũng là những món ăn ngon, hấp dẫn. Vài gợi ý dưới đây sẽ giúp bạn xử lý những thực phẩm này để đảm bảo an toàn.

Thịt: tuyệt đối không rán

Thịt ướp muối, làm xúc xích, lạp xường... là những món ăn phổ biến trong cuộc sống hiện đại. Tuy nhiên, nếu được nấu ở nhiệt độ cao, đặc biệt là rán sẽ tạo thành pyrrolidine nitroso và dimethylnitrosamine, những hợp chất được chứng minh là gây ra bệnh ung thư.

Do đó với thịt muối, chỉ nên ăn ngay hoặc hấp, tuyệt đối không được rán. Ngoài ra, bạn nên kết hợp cùng với rau xanh và hoa quả khi ăn.

Cá: chỉ luộc/hấp

Hàm lượng chất Nitrite trong các loại cá muối khá nhiều, vì vậy, trước khi ăn tốt nhất nên cho vào nước luộc qua.

Có người dùng cách phơi cá dưới ánh nắng mặt trời và cho rằng như thế có thể "đẩy" muối và các chất sinh ung thư ra khỏi cá, nhưng cách này chỉ hữu hiệu với bề mặt ngoài của cá. Vì vậy, dùng phương pháp hấp hoặc luộc là thích hợp nhất, cũng nên kết hợp ăn cùng với rau xanh và hoa quả.

Dưa: nên phơi héo

Nếu trước khi muối rau, dưa không "xử lý” thì trong rau dưa muối sẽ có một hàm lượng chất Nitroso nhất định. Phương pháp xử lý thông thường của chúng ta thường là cho vào nước luộc, phơi nắng hoặc rửa bằng nước nóng đều có thể đạt được mục đích "tẩy trừ" chất gây ung thư.

Tốt nhất vẫn là cho vào nước luộc, nhưng như thế lại ảnh hưởng đến mùi vị của rau, dưa muối.

Thêm một lưu ý nữa là bạn không được dùng đi dùng lại nước muối rau dưa.

Tôm khô: luộc qua

Trong tôm khô, tôm nõn có chứa chất sinh ung thư dimenthylnitrosamine. Vì vậy, trước khi nấu bạn nên cho vào nước luộc qua, đổ nước đó đi rồi mới chế biến thành món ăn.

Phơi dưới ánh mặt trời từ ba - sáu tiếng cũng có thể loại trừ bớt các chất gây ung thư.

Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2009

Điều không thể tha thứ

Đã gần 11 giờ đêm mà những câu chuyện về thuở chăn trâu, cắt cỏ của anh Bình và bạn bè vẫn chưa có hồi kết. Họ đang thả sức cười nói khi nhớ về tuổi thơ với bao chuyện ngộ nghĩnh, hài hước thì Hoan, vợ Bình xộc vào.

Cô không thèm chào hỏi ai, trợn mắt quát lạc cả giọng:

"Anh Bình! Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chưa bao giờ tôi thấy anh bê tha, nát rượu không còn biết lối về như hôm nay. Phải biết chọn bạn mà chơi chứ!".

Gạt bỏ lời thanh minh của chồng, rằng đây "là những người bạn rất thân từ nhỏ của anh, phải mười mấy năm giờ họ mới có dịp gặp mặt nên có vui quá đà ít chút, mong em thông cảm", Hoan vẫn sa sả:

- Người ta bảo "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Tôi không ngờ anh lại sa sút về nhân cách như thế! Cả hội bạn của Bình ngồi như phỗng, vì quá bất ngờ trước cư xử của vợ Bình.

Mãi sau mới có một anh trong nhóm lên tiếng:

- Chị Hoan ạ, chúng tôi xin lỗi đã làm phiền chị. Cũng chỉ vì anh em lâu ngày gặp nhau vui quá. Lần sau chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm.

- Không có lần sau nữa đâu! Các anh không đủ tư cách để chơi với chồng tôi!

Mặt Bình đang đỏ chuyển sang tái mét, anh giận run người, khi thấy vợ quá xúc phạm bạn bè của mình như thế. Anh giơ thẳng tay tát vào mặt vợ, gằn giọng:

- Cho cô nhớ đừng bao giờ xúc phạm bạn bè của tôi!

- Lập tức Hoan tru tréo, chửi mắng chồng thậm tệ. Bạn bè của Bình lặng lẽ ra về, Bình cũng lên xe phóng đi, để mặc cho Hoan gào thét như một con rối rồi tự ra về...

"Tính em quá nóng"

Hoan thường xuyên kể với mọi người như thế về việc trong nhà, bao giờ cô cũng là người gây sự trước, châm ngòi nổ trước. Cô thành thật: Mình nóng như Trương Phi ấy. Hơi một tí là sôi máu lên không chịu được, phải quăng vứt đồ đạc, phải quát tháo, chửi bới thật to mới hạ hỏa. Cũng may chồng con trong nhà đều biết tính mình mà tránh, mà nhường nhịn. Bởi họ cũng biết mình chỉ nóng thế thôi chứ không có tâm địa gì.

Anh ấy hiền lắm

Hoan vẫn tự hào khoe với mọi người rằng mình lấy được người chồng "hiền như cục đất". Chẳng thấy bao giờ anh nổi nóng, quát tháo vợ con, sống có trách nhiệm, hết lòng yêu thương vợ con. Cô còn nói đúng là có sự bù trừ, nếu không thì họ đưa nhau ra tòa từ lâu rồi.

Trong khi Hoan tự tin và chủ quan như thế, cô đâu biết rằng trong lòng chồng đã nhiều phiền muộn, khi nhiều lần anh đã lựa lời góp ý về tính nóng nảy thái quá của vợ mà đều bị cô gạt đi. Hoan luôn nói: "Anh lạ gì tính em, chỉ sồn sồn thế thôi, chẳng để bụng cái gì". Và Bình lại bỏ qua, lại nhường nhịn cho êm cửa, êm nhà.

Sự cố bất ngờ

Lẽ ra sau sự cố bất ngờ đó, Bình phải là người tỏ thái độ kiên quyết thì lại là Hoan. Cô đùng đùng làm dơn ly hôn với lý do chồng bê tha, nát rượu, thiếu đạo đức, đánh đập vợ. Cô tưởng rằng, làm thế Bình sẽ phải xin lỗi cô để cho qua mọi chuyện.

Nhưng lần này cô đã lầm, Bình chẳng nói chẳng rằng ký luôn vào tờ đơn. Lần đầu tiên Hoan thấy chồng không nhường nhịn cô cho êm nhà êm cửa nữa, khiến cô rất bất ngờ.

Tâm sự với cô bạn thân, Hoan khóc: "Lỡ anh ấy không tha thứ thì mình biết làm thế nào? Vì mình chỉ muốn dọa thôi chứ có định ly hôn thật đâu".

Xem ra Hoan vẫn chưa hề tỉnh ngộ và sám hối, về thói bạo hành tinh thần mà cô đã sử dụng với chồng con và mọi người xung quanh.

Nguồn: Dantri.com.vn

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2009

Chỉ là bạn?


Anh là người đàn ông bình thường nên sự yêu ghét, buồn vui của anh cũng bình thường như bất cứ người đàn ông nào khác. Vậy nên khi em cứ nhắc mãi "anh ấy" thì anh cảm thấy bứt rứt, ấm ức lắm. Bứt rứt mà không biết thể hiện ra sao để cho em hiểu. Có nói ra thì thể nào cũng nghe câu khẳng định: "Chúng em chỉ còn là bạn bè thôi. Nếu có gì thì em đã giấu anh chứ ai lại công khai thế?".
Ừ, biết là không có gì thật. Vì "không có gì" nên dù anh ở nhà nhưng buổi tối em vẫn "ngang nhiên" ôm điện thoại nói chuyện với người ta đến cả tiếng đồng hồ. Tắt đèn đi ngủ rùi mà em vẫn còn bàn tán câu chuyện vừa dứt của hai người. Điên tiết lắm nhưng anh vẫn cố kiềm chế.
Thú thật, trước khi mình là vợ chồng, anh cũng có vài "em ấy". Nhưng khi tình đã đứt, nói với nhau vài câu cho trọn tình vẹn nghĩa rồi thì đường ai nấy đi. Không hẳn là chán không muốn duy trì mối quan hệ bình thường nữa, mà anh nghĩ, mình không mang lại hạnh phúc được cho người ta thì để người ta rộng đường tìm kiếm hạnh phúc; người ta tìm được hạnh phúc mới rồi thì để người ta yên.
Còn em, chuyện tình yêu giữa em và "người ấy" kết thúc từ lâu, trước khi quen anh. Ai cũng có gia đình riêng tốt đẹp rồi (theo anh nghĩ). Vậy nhưng thời gian gần đây, hai người nối lại mối quan hệ, dĩ nhiên chỉ là bạn bè. Anh tin em chung thủy với anh, nhưng với tầng suất gặp nhau ngày càng nhiều như thế thì cả em và người ấy của em cũng không dám khẳng định phía trước của mối quan hệ bạn bè dựa trên tình cũ này sẽ là gì, đúng không?
Không chỉ lo lắng, việc có mặt người đó trong câu chuyện của chúng ta khiến anh cảm thấy mình như đang bị so sánh. Và trong phép so sánh đó, anh thấy hình như mình không bằng người ta. Đau lắm! Là người phụ nữ nhạy cảm, em cảm nhận ra cảm giác bức bối đó trong anh nên đã nhanh chóng gạt đi. Em bảo anh đừng ghen tuông vớ vẩn làm gì cho nó ..... hèn người đi. Em yêu anh thực sự, tự hào về anh và không bao giờ hối tiếc vì đã chia tay anh ấy.
Anh chán nghe cái điệp khúc trần tình này lắm rùi. Anh không thể cao thượng mãi đâu, em nhé!