Thứ Năm, 1 tháng 1, 2009

Chỉ là bạn?


Anh là người đàn ông bình thường nên sự yêu ghét, buồn vui của anh cũng bình thường như bất cứ người đàn ông nào khác. Vậy nên khi em cứ nhắc mãi "anh ấy" thì anh cảm thấy bứt rứt, ấm ức lắm. Bứt rứt mà không biết thể hiện ra sao để cho em hiểu. Có nói ra thì thể nào cũng nghe câu khẳng định: "Chúng em chỉ còn là bạn bè thôi. Nếu có gì thì em đã giấu anh chứ ai lại công khai thế?".
Ừ, biết là không có gì thật. Vì "không có gì" nên dù anh ở nhà nhưng buổi tối em vẫn "ngang nhiên" ôm điện thoại nói chuyện với người ta đến cả tiếng đồng hồ. Tắt đèn đi ngủ rùi mà em vẫn còn bàn tán câu chuyện vừa dứt của hai người. Điên tiết lắm nhưng anh vẫn cố kiềm chế.
Thú thật, trước khi mình là vợ chồng, anh cũng có vài "em ấy". Nhưng khi tình đã đứt, nói với nhau vài câu cho trọn tình vẹn nghĩa rồi thì đường ai nấy đi. Không hẳn là chán không muốn duy trì mối quan hệ bình thường nữa, mà anh nghĩ, mình không mang lại hạnh phúc được cho người ta thì để người ta rộng đường tìm kiếm hạnh phúc; người ta tìm được hạnh phúc mới rồi thì để người ta yên.
Còn em, chuyện tình yêu giữa em và "người ấy" kết thúc từ lâu, trước khi quen anh. Ai cũng có gia đình riêng tốt đẹp rồi (theo anh nghĩ). Vậy nhưng thời gian gần đây, hai người nối lại mối quan hệ, dĩ nhiên chỉ là bạn bè. Anh tin em chung thủy với anh, nhưng với tầng suất gặp nhau ngày càng nhiều như thế thì cả em và người ấy của em cũng không dám khẳng định phía trước của mối quan hệ bạn bè dựa trên tình cũ này sẽ là gì, đúng không?
Không chỉ lo lắng, việc có mặt người đó trong câu chuyện của chúng ta khiến anh cảm thấy mình như đang bị so sánh. Và trong phép so sánh đó, anh thấy hình như mình không bằng người ta. Đau lắm! Là người phụ nữ nhạy cảm, em cảm nhận ra cảm giác bức bối đó trong anh nên đã nhanh chóng gạt đi. Em bảo anh đừng ghen tuông vớ vẩn làm gì cho nó ..... hèn người đi. Em yêu anh thực sự, tự hào về anh và không bao giờ hối tiếc vì đã chia tay anh ấy.
Anh chán nghe cái điệp khúc trần tình này lắm rùi. Anh không thể cao thượng mãi đâu, em nhé!