Thứ Hai, 12 tháng 1, 2009

Ngốc quá, cô bé ơi!

Anh à mình chia tay nhé, tiếng em nhỏ nhẹ vang lên bên kia đầu dây điện thoại rồi cúp máy". Mặc cho anh vượt cả ngàn cây số quỳ xin em một lời giải thích, em cũng lạnh lùng buông lời chua xót: "Đơn giản là em không còn yêu anh nữa". Anh thôi không khóc, lầm lũi ra về và thu mình trong căn phòng ẩm thấp nơi phố thị rộn ràng mang tên Bác.

Anh đi rồi em nghẹn ngào nhìn bóng anh khuất dần sau rặng phi lao phủ đầy cát trắng: "Cầu chúa ban phước lành cho anh". Em ngất lịm để rồi khi tỉnh dậy chỉ thấy một màu trắng xoá xen lẫn mùi cồn nồng nặc...

Hai tháng trôi qua, em đã gắn chặt đời mình với màu áo xanh chữ thập và hai giờ chuyền máu mỗi tuần. Em thôi không khóc nhưng trái tim tan nát mỗi khi ai đó nhắc đến tên anh...

Em lại ngất, sau năm giờ cấp cứu em tỉnh dậy và lần này trước mắt em không chỉ có màu trắng, mùi cồn mà còn có Tiểu Phong, con gấu nhỏ em tặng anh cách đây vừa tròn bốn năm.

Anh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của em, ôm em vào lòng, khẽ nói: "Đối với thế giới này em chỉ là một ai đó, nhưng đối với một ai đó, em lại là cả thế giới này". Anh đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi em, nụ hôn của sự giận hờn đầy trách cứ: "Cô bé à em ngốc lắm".

Thích một người?

Thích một người là nghĩ về người đó cuối cùng trước khi ngủ và nghĩ về người đó đầu tiên khi thức dậy.
Thích một người là ngồi vào bất kì chiếc bàn nào trong lớp cũng muốn hý hoáy viết tên người đó lên mặt bàn.
Thích một người là lúc nào trong đầu cũng đầy ắp về người ấy. Khi có một chút gì đó liên quan là ngay lập tức: "Ah, cái này hắn cũng có!”
Thích một người là khi người đó có những điểm mình không thể mê được nhưng vẫn tìm được những lí do chính đáng để thông cảm.
Thích một người là mong chờ tiếng chuông điện thoại của người ta ,cầm ống nghe đôi khi không biết phải nói gì, không còn gì để nói, mỏi tay ơi là mỏi vẫn không bỏ xuống.
Thích một người là khi đã chuẩn bị rất kĩ những gì phải nói nhưng đến lúc gặp thì quên hết và sau khi gặp, mặc dù rất muốn vẫn không thể nào nhớ được đã nói những gì.
Thích một người là sẵn sàng đi cùng người đó đến những nơi người ấy thích mà mình cực kì ghét.
Thích một người là sẵn sàng đợi người người đó dù không có lí do gì để đợi. Không hề muốn đợi nhưng không thể đi đâu khác được.
Thích một người là khi người ta quan tâm đến những điều khác và lơ là mình nhưng mình vẫn có thể bỏ qua. Giận thì dễ, thông cảm và hiểu được mới là điều khó.
Thích một người là đi bên cạnh người đó, im lặng, không nói bất cứ điều gì mà vẫn như đã nói hết những điều cần phải nói …

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2009

Em là tình yêu duy nhất của đời anh

(Dân trí) - Đêm tháng Hai lạnh. Tôi đứng bên cửa sổ trong căn phòng ấm áp, nhìn mọi người đi lại như những đốm nhỏ trên các con phố, cảm thấy tiếc cho họ. Tại sao họ không trở về nhà? Họ định đi lang thang suốt đêm như vậy sao?
Một cô y tá thở dài: “Làm thêm giờ vào ngày Valentine! Thật không công bằng”.

- “Cô vẫn còn may mắn” - Cô y tá khác lên tiếng - “Có người còn không có ai đợi về nhà…”.

- “Cô đang muốn nói đến bác sĩ Tâm sao?”

Tôi giật mình khi nghe thấy tên mình.

- “Cô có nhớ cô ấy đã mất hết lý trí như thế nào ngày này năm ngoái không?”.

- “Tất nhiên là có chứ” - Một y tá thốt lên giọng run run. “Tôi chưa bao giờ thấy bác sĩ Tâm như vậy. Khóc và kêu la như một người điên”.

- “Không thể đổ lỗi cho bác sĩ Tâm. Nếu bạn trai tôi chết ngay trước mắt tôi, tôi cũng sẽ điên như vậy”.

- “Nói nhỏ thôi. Cô ấy vẫn chưa về đâu. Cô ấy có thể nghe thấy những gì chúng ta nói”.

Hai người y tá đó không hề biết tôi đã tình cờ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của họ qua một tấm rèm chắn bằng vải. Tôi đang quyết định xem có nên lộ ra hay không thì một y tá khác đã phát hiện ra tôi. “Chị Tâm, chị vẫn chưa về ạ?”. Tôi bước ra. Hai cô y tá vừa nói chuyện về tôi liền đỏ hết cả mặt.

- “Tôi đang chuẩn bị về nhà” - Tôi vờ như không nghe thấy gì hết.

- “Bác sĩ Tâm, chị thật tận tụy với công việc. Giờ làm việc của chị đã hết rồi mà. Hẹn gặp lại chị ngày mai nhé. Chúc mừng ngày Valentine!” - Cô ấy vẫy tay tạm biệt.

- “Chúc mừng ngày Valentine” - Tôi đáp lại và nhìn hai cô y tá vội vã đi.

Dù thế nào tôi cũng về nhà, cho dù chẳng có ai đợi mình trừ con mèo lười cả.

Về đến nhà, điều đầu tiên là tôi cho con mèo ăn. Chẳng nhớ tôi có nó từ khi nào. Có thể là từ Valentine năm ngoái. Lúc đó, tôi như một con mèo bị bỏ rơi, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Những con mèo thì không khóc còn tôi thì có. Đó là sự khác biệt duy nhất.

Tên của nó là Christine. Tôi không biết vì sao tôi lại đặt tên nó là Christine.

Ngày này năm trước, tôi ăn trưa cùng bạn trai và có cơ hội làm nũng anh ấy:

- “Hôm nay là Valentine. Sao anh chẳng tặng em bông hoa nào?”.

Anh ấy nhíu lông mày: “Vì sao anh nên tặng hoa cho em? Em không phải như những người khác mà”.

- “Nhưng ít nhất anh cũng nên tặng em một tấm thiếp chứ!” - Tôi bĩu môi, buồn vì giọng nói của anh.

- “Anh biết. Anh biết mà. Anh sẽ gửi cho em một tấm thiếp qua mail nhé”.

Một tấm thiếp. Đó là lời nói bâng quơ. Anh ấy vẫn vậy.

- “Anh phải gửi cho em đó. Em sẽ đợi” - Tôi cười khoái chí và định lén về nhà sau bữa trưa để kiểm tra mail.

- “Anh không thể hiểu nổi phụ nữ. Tại sao em thích điều đó?” - Anh càu nhàu trong khi đang ăn. Tôi lại tranh luận với anh lần nữa:

- “Anh chẳng lãng mạn chút nào cả. Anh đã xem kịch của Nhật chưa?”.

- “Kịch của Nhật? Anh chỉ xem kênh Discovery thôi!”.

- “Cuộc sống của anh thật tẻ nhạt” - Tôi nhìn vào anh. “Một vở kịch gần đây rất hay. Anh nên xem”.

- “Vở kịch đó tên gì?” - Anh ấy không tin vào tình yêu được vẽ trên ti vi và trong các bộ phim. Anh ấy luôn nghĩ chúng là một lũ lừa lọc.

- “Câu chuyện của một thế kỷ” - Tôi hứng khởi trả lời.

- “Có loại rác rưởi gì trong đó?”.

- “Rác rưởi? Anh tôn trọng chút đi nào!” - Tôi tức giận. “Vở kịch đó rất cảm động và bài hát trong phim cũng rất hay, bài Only love mà Nana Mouskouri hát”.

Anh liếc nhìn đồng hồ: “Anh sẽ cho em 5 phút để kể cốt chuyện. Sau đó anh đi”.

Tôi rất khó khăn để tóm tắt một vở kịch kéo dài 6 tiếng chỉ trong 5 phút.

- “Điều gì cảm động nhất về nó?” - Anh ấy hỏi sau khi nghe câu chuyện.

- “Em về đây! Anh gửi mail nhanh lên nhé”. Tôi đi ngay lập tức.

Ngay khi vào nhà, tôi bật máy và vào mạng. Nhìn chằm chằm vào hộp thư trống, tôi bắt đầu nhớ lại chúng tôi đã gặp nhau như thế nào.

Có thể không ai tin nhưng bạn trai tôi và tôi là những người hàng xóm. Nhà chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường. Khi còn là những đứa trẻ, chúng tôi vẫn tranh cãi với nhau cả ngày. Còn nhớ khi chuyển đến đây vào năm đó, tôi không thể quen được cuộc sống giản dị ở vùng quê. Sau khi tan học, tôi chỉ về nhà và không làm gì cả. Bất cứ khi nào có thể, anh ấy sẽ đi ngang qua và chọc ghẹo tôi:

“Vì sao em nhìn vô định vào không gian như vậy? Em trông rất xấu nếu không làm gì đó. Nhưng em cũng không đẹp khi em cười”.

- “Anh cũng là một người rất xấu” - Tôi đáp lại. “Mà nếu anh nghĩ tôi rất xấu, tại sao còn đến thăm tôi?”.

- “Không thể làm khác được. Nhà anh ngay cạnh nhà em” - Anh tranh luận.

Ngày hôm sau, tôi dùng phấn trắng vạch một đường lên mặt đất, cấm anh ấy đi qua.

Năm đó, cả hai chúng tôi đều mới học lớp 5. Rồi chúng tôi vào cùng một trường trung học và được xếp trong cùng một lớp. “ Các bạn là một cặp”, tất cả đều nói vậy mỗi khi nhìn thấy chúng tôi. “Tiêu chuẩn của tôi không thấp thế đâu” - Anh ta nói. “Ai mà muốn cô ấy làm bạn gái cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không có mắt sao!”.

“Đúng vậy, tôi biết mắt của anh ở trên đỉnh đầu ý” - Tôi thực sự không thích anh ta chút nào. “Còn hơn mắt của em để sau gáy” - Anh ta muốn ám chỉ tôi không hiểu gì về đàn ông.

Hồi đó, tôi còn phải lòng một anh bạn lớn tuổi hơn. Tôi không nghĩ rằng sự chế nhạo của anh ta còn ẩn chứa một ý nào đó. Sau đó, tôi biết được rằng chàng hơn tôi tuổi có rất nhiều bạn gái. Khi tôi khóc lóc về điều đó, anh lại nhẹ nhàng đi qua tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn tay và ghì tôi thật chặt vào vai. Tôi đã gục vào vai anh khóc suốt một đêm. Và tôi bắt đầu nhìn anh bằng một con mắt khác.

Chúng tôi vẫn tranh luận nhiều nhưng anh ấy đã bắt đầu nhìn thẳng vào tôi một cách khác thường. Tôi đã đỏ mặt, trái tim của tôi đập nhanh hơn khi anh lại gần tôi. Cả hai chúng tôi đều biết rằng, chúng tôi đã yêu nhau. Nhưng không ai trong chúng tôi thổ lộ.

Thời gian nhanh chóng qua đi, chúng tôi chuẩn bị vào đại học. Tôi chọn học ngành dược còn anh ấy chọn vật lý. Tuy vậy chúng tôi vẫn không thể tách khỏi nhau. Bố mẹ lo rằng chúng tôi không có bà con nào ở thành phố nên buộc hai đứa trọ cùng một khu nhà. Một lần nữa chúng tôi lại trở thành hàng xóm. Chúng tôi vẫn hay tranh luận, đôi khi cả trên giường ngủ - Tất nhiên, chúng tôi đã trở thành một đôi tình nhân.

Chúng tôi chưa bao giờ có một ngày Valentine cùng nhau, cho đến khi anh thấy tôi ăn tối với một người đàn ông vào 14/2. Tối đó, anh đợi tôi ngay trước cửa nhà và nói rằng từ giờ anh sẽ đưa tôi đi ăn tối vào các ngày Valentine. Và cứ mỗi dịp Valentine, dù ở xa nhau chúng tôi vẫn cùng ăn tối.

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành bác sĩ thực tập nội trú. Anh bắt đầu công việc tại một công ty máy tính nhỏ với vài người bạn và trở thành lập trình viên máy tính. Chúng tôi bận rộn với cuộc sống riêng của mình và không còn thời gian cho nhau. Ba năm sau, tôi trở thành bác sĩ và công việc của anh bắt đầu phát đạt. Chúng tôi vẫn có những ngày Valentine cùng nhau nhưng hình như chúng nhạt dần.

Nhìn thấy hộp thư đến trống không, đột nhiên tôi tức giận vô cùng. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ gửi thiếp cho tôi. Anh đang có ý gì vậy? Anh nghĩ tôi là ai cơ chứ? Tôi gọi điện cho anh.

“Chào em” - Anh nghe máy.

“Em không nhận được tấm thiếp nào cả” - Tôi đã bày tỏ ngay thái độ không hài lòng của mình.

“Em không nhận được?”. (Dường như anh đang rất bận). “Nhưng anh đã gửi rồi mà”.

Tôi chẳng thèm để ý: “Em không nhận được. Anh gửi lại đi nhé”.

“Được rồi mà. Anh sẽ gửi cho em cả trăm lần luôn. Thế đã đủ chưa nào?” - Anh nói với một giọng không kiên nhẫn.

“Đừng quên gửi cho em đấy nhé. Và anh không cần phải đón em tối nay đâu. Em sẽ ăn tối một mình”.

“Đừng trẻ con thế, anh thực sự đang rất bận”.

“Em trẻ con!” - Tôi gác máy và nước mắt cứ trào ra.

Tại sao anh ấy không để ý đến việc này? Chúng tôi đã xa nhau nhiều năm như vậy và đã cùng bên nhau không biết bao nhiêu ngày Valentine. Tôi chưa bao giờ nhận được một bông hoa hay một tấm thiệp nào từ anh ấy. Giờ đây tôi chỉ muốn một cái thiếp qua mail thôi. Đó là một yêu cầu quá lớn sao?

Tôi tắt hết cả điện thoại bàn và di động. Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa. Sau khi quay trở lại bệnh viện, tôi nói với nhân viên trực là đừng chuyển bất kỳ cú điện thoại nào cho tôi. Tôi muốn tập trung vào công việc.

Vì có quá nhiều ca cấp cứu ngày hôm nay, tôi rất vội nên đã quên cuộc tranh cãi.

- “Bác sĩ Tâm, làm ơn hãy xem bệnh nhân này”.

- “Có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?” - Tôi hỏi.

Người anh ta dính đầy máu. “Tai nạn ô tô”, một bác sĩ trả lời. “Rất nghiêm trọng. Anh ta có thể chết”. Tôi gật đầu và chạy nhanh về phía phòng phẫu thuật cùng họ...


Khi tôi đến, các y tá nói với tôi rằng người đàn ông đó đã ngừng thở và tim cũng ngừng đập. “Chuẩn bị sốc điện” - Tôi bình tĩnh hướng dẫn. “Cứu người là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta không thể mất bình tĩnh được”...

Nhưng khi nhìn thấy người nằm trên bàn phẫu thuật, tôi đã mất bình tĩnh. Đó là bạn trai của tôi.

“Không!” - Tôi đứng như trời trồng. “Không!” - Tôi chộp ngay lấy cái sốc điện và sốc liên tục. Thân thể anh nẩy lên nẩy xuống vì những cú sốc. Các y tá đi tìm một bác sĩ khác, họ bảo ông ấy tôi bị điên.

Tôi cũng không thể biết lúc đó tôi có điên không nữa. Tôi chỉ muốn cứu người yêu mình cho dù chúng tôi có hay cãi nhau đi nữa, cho dù anh ấy chưa bao giờ bày tỏ tình yêu với tôi, tôi vẫn muốn cứu anh. Anh ấy vẫn nợ tôi một tấm thiếp mà. Anh không thể chết.

Tôi ném ngay cái máy sốc điện đi và bắt đầu ấn liên tục vào tim anh với tất cả sức mạnh, hy vọng tôi sẽ cứu sống anh, nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại. Anh thậm chí còn không nói việc đó làm đau anh. Anh chỉ nằm đó, đôi mắt khép lại, trừng phạt tôi bằng cách im lặng.

Bác sĩ Giang tức giận đẩy tôi ra. Lúc đó tôi không thể nhận thức rõ ràng về bất cứ điều gì nữa. Tôi khóc. Tôi thét lên. Tôi rên lên cho đến khi tôi không thể khóc thành tiếng được nữa.

“Đã quá muộn rồi bác sĩ Tâm ạ. Tôi rất xin lỗi” - Bác sĩ Giang vỗ nhẹ vào vai tôi. Họ biết nhau và họ đã cùng ăn tối một lần. Tôi đã giới thiệu họ với nhau.

- “Anh ấy không thể chết” - Tôi lắc lắc đầu. “Anh ấy không thể chết được!”.

“Bác sĩ Tâm, hãy bình tĩnh”. Bác sĩ Giang đập vào vai tôi. “Tôi hiểu những gì cô đang phải trải qua, nhưng cô là một bác sĩ”.

Tôi là một bác sĩ, nhưng tôi không phải là người sắt đá. Làm sao bác sĩ Giang có thể hiểu được cảm giác của tôi cơ chứ. Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm. Nó đã trở thành một thói quen. Tôi có thể vứt bỏ thói quen đó bằng cách nào đây? Hơn nữa anh ấy vẫn còn nợ tôi một tấm thiếp cơ mà. “Tôi muốn anh ấy sống! Tôi muốn anh ấy sống!”. Tôi lại chạy đến chỗ anh và đập liên tục vào thân thể anh.

“Hãy đưa cô ấy đi!” - Hôm đó, tôi đã mất hết kiểm soát và trình độ chuyên môn của mình. Và việc đó xảy ra đúng vào ngày Valentine.

Sau đó, tôi hỏi các đồng nghiệp của anh vì sao ngày hôm đó anh lại nghỉ làm sớm vậy.

Họ nói rằng tôi tắt máy, anh ấy đã cố gắng gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng không thể liên lạc được. Vì lo lắng, anh lái xe đến bệnh viện để tìm tôi và đã đâm vào một chiếc xe tải lớn trên đường…

Như con mèo bị bỏ rơi, thậm chí tôi không thể khóc được nữa. Sau khi anh ấy chết, tôi không thể khóc nữa kể cả khi xem hay chứng kiến câu chuyện cảm động, làm người ta phải rơi lệ như thế nào. Nó không hề ảnh hưởng gì đến tôi cả.

Giờ tôi chỉ còn sống với một con mèo và một chiếc máy vi tính rất ít khi sử dụng. Bước qua con mèo, tôi bật máy tính lên. Thậm chí tôi biết rằng sẽ chẳng ai gửi thư cho tôi, tôi vẫn hy vọng một ai đó sẽ nhớ đến tôi nhân ngày này.

Tôi có… 100 thư. Ai mà chịu đựng được sự buồn chán mà gửi cho tôi những 100 bức thư như vậy? Tôi định xóa luôn tất cả khi tôi nhận thêm một thư nữa. Bức thư nói rằng: “Vì sự cố mạng chúng tôi không thể gửi những bức thư này cho đến hôm nay. Chúng tôi xin lỗi về sự cố đó”. Người gửi là ISP của tôi.

Tôi nhìn bức thư đầu tiên. Ngày gửi là ngày Valentine năm ngoái. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Phải chăng anh ấy đã gửi những thư này?

Tay run run, tôi mở thư ra. Bất ngờ xuất hiện đầu tiên là một bông hồng đỏ thắm rực rỡ với những chiếc lá màu xanh. Sau đó là một giai điệu tuyệt hay, bắt đầu bài “Only love”. Tôi không thể tin vào nó nữa. Bông hồng rất đẹp và bản nhạc cũng rất mơ màng. Tôi đang lâng lâng tưởng tượng. Cảm động nhất là những từ ở bên dưới bông hồng bởi những từ đó giống như một bài thơ hay vậy.

“Tâm

Đó là tên của tôi.

Biết em bao nhiêu năm như vậy mà anh chưa hề tặng em một bông hoa nào. Hôm nay anh gửi tặng em bông hồng này.

Nó thật là đẹp.

Anh biết chúng ta luôn tranh luận. Chúng ta không bao giờ thực sự mở trái tim của mình và nói cho nhau biết tình cảm của chúng ta. Đúng vậy, đó tất cả là lỗi của anh, bởi vì chúng ta ở quá xa nhau.

Anh biết anh luôn luôn làm em giận bởi những lời nói của mình

Nhưng hôm nay anh muốn nói với em rằng: Anh xin lỗi, anh rất yêu em.

Tôi đã chờ đợi những từ đó biết bao nhiêu năm.

Và anh muốn thông báo cho em một tin vui. Cuối cùng anh đã tiết kiệm đủ tiền.

Anh đã có đủ tiền. Tại sao anh lại cần nhiều tiền như vậy?

Do vậy mà, chúng ta hãy lấy nhau đi! Anh không dám cầu hôn với em bởi vì anh không tin anh có thể mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp mà em đáng được hưởng. Nhưng bây giờ anh đã có đủ tiền, anh không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa.

Ai sẽ muốn lấy anh chứ? Đồ ngốc! - Tôi khóc.

Hôm nay, anh dùng tấm thiệp này để cầu hôn em. Em sẽ lấy anh chứ? Em sẽ đồng ý, đúng không?”.

Như một con ngốc, tôi đọc liên tục những dòng chữ và còn nói chuyện với anh ấy nữa. Cứ như tôi có thể lại nghe thấy anh và lại có thể nhìn thấy anh.

Khi anh còn sống, thế giới của em thật tuyệt. Mỗi ngày, em có thể tìm được một điều gì đó để tranh luận với anh. Nhưng sau khi anh rời xa, cuộc sống của em chỉ còn là những kỷ niệm và sự lạnh lẽo chẳng bao giờ xua tan.

Sẽ lấy anh chứ? Tôi sẽ làm vậy. Do đó tôi chuyển con trỏ đến chỗ “trả lời” thư và hồi đáp rằng tôi đã chuẩn bị rất nhiều năm. “Em sẽ lấy anh”. Tôi mở từng bức thư một, lại nhận được một bông hồng và trả lời lại cùng một tin: “Em sẽ lấy anh”.

Tôi trả lời cả trăm lần và bài “Only love” cũng ngân lên trăm lần. Trong đêm Valentine lạnh lẽo này, cái mà tôi đánh mất một năm nay cuối cùng cũng lấy lại được. Em đã trả lời anh rồi đó. Còn anh thì sao?

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2009

Bí quyết loại chất gây ung thư trong thực phẩm khô, muối

Ảnh: Hoàng Hà.
Nướng không đúng cách cũng có thể khiến thực phẩm sinh chất gây ung thư. Ảnh: Hoàng Hà.

Với các loại thịt muối, bạn không nên rán vì khi được nấu ở nhiệt độ cao, thực phẩm này sẽ tạo thành các chất gây ung thư. Còn với cá muối, tốt nhất là bạn nên hấp hay luộc qua trước khi ăn.

Một số thực phẩm khô hay muối chua thường có chứa chất sinh ung thư. Tuy nhiên, đây cũng là những món ăn ngon, hấp dẫn. Vài gợi ý dưới đây sẽ giúp bạn xử lý những thực phẩm này để đảm bảo an toàn.

Thịt: tuyệt đối không rán

Thịt ướp muối, làm xúc xích, lạp xường... là những món ăn phổ biến trong cuộc sống hiện đại. Tuy nhiên, nếu được nấu ở nhiệt độ cao, đặc biệt là rán sẽ tạo thành pyrrolidine nitroso và dimethylnitrosamine, những hợp chất được chứng minh là gây ra bệnh ung thư.

Do đó với thịt muối, chỉ nên ăn ngay hoặc hấp, tuyệt đối không được rán. Ngoài ra, bạn nên kết hợp cùng với rau xanh và hoa quả khi ăn.

Cá: chỉ luộc/hấp

Hàm lượng chất Nitrite trong các loại cá muối khá nhiều, vì vậy, trước khi ăn tốt nhất nên cho vào nước luộc qua.

Có người dùng cách phơi cá dưới ánh nắng mặt trời và cho rằng như thế có thể "đẩy" muối và các chất sinh ung thư ra khỏi cá, nhưng cách này chỉ hữu hiệu với bề mặt ngoài của cá. Vì vậy, dùng phương pháp hấp hoặc luộc là thích hợp nhất, cũng nên kết hợp ăn cùng với rau xanh và hoa quả.

Dưa: nên phơi héo

Nếu trước khi muối rau, dưa không "xử lý” thì trong rau dưa muối sẽ có một hàm lượng chất Nitroso nhất định. Phương pháp xử lý thông thường của chúng ta thường là cho vào nước luộc, phơi nắng hoặc rửa bằng nước nóng đều có thể đạt được mục đích "tẩy trừ" chất gây ung thư.

Tốt nhất vẫn là cho vào nước luộc, nhưng như thế lại ảnh hưởng đến mùi vị của rau, dưa muối.

Thêm một lưu ý nữa là bạn không được dùng đi dùng lại nước muối rau dưa.

Tôm khô: luộc qua

Trong tôm khô, tôm nõn có chứa chất sinh ung thư dimenthylnitrosamine. Vì vậy, trước khi nấu bạn nên cho vào nước luộc qua, đổ nước đó đi rồi mới chế biến thành món ăn.

Phơi dưới ánh mặt trời từ ba - sáu tiếng cũng có thể loại trừ bớt các chất gây ung thư.

Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2009

Điều không thể tha thứ

Đã gần 11 giờ đêm mà những câu chuyện về thuở chăn trâu, cắt cỏ của anh Bình và bạn bè vẫn chưa có hồi kết. Họ đang thả sức cười nói khi nhớ về tuổi thơ với bao chuyện ngộ nghĩnh, hài hước thì Hoan, vợ Bình xộc vào.

Cô không thèm chào hỏi ai, trợn mắt quát lạc cả giọng:

"Anh Bình! Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chưa bao giờ tôi thấy anh bê tha, nát rượu không còn biết lối về như hôm nay. Phải biết chọn bạn mà chơi chứ!".

Gạt bỏ lời thanh minh của chồng, rằng đây "là những người bạn rất thân từ nhỏ của anh, phải mười mấy năm giờ họ mới có dịp gặp mặt nên có vui quá đà ít chút, mong em thông cảm", Hoan vẫn sa sả:

- Người ta bảo "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Tôi không ngờ anh lại sa sút về nhân cách như thế! Cả hội bạn của Bình ngồi như phỗng, vì quá bất ngờ trước cư xử của vợ Bình.

Mãi sau mới có một anh trong nhóm lên tiếng:

- Chị Hoan ạ, chúng tôi xin lỗi đã làm phiền chị. Cũng chỉ vì anh em lâu ngày gặp nhau vui quá. Lần sau chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm.

- Không có lần sau nữa đâu! Các anh không đủ tư cách để chơi với chồng tôi!

Mặt Bình đang đỏ chuyển sang tái mét, anh giận run người, khi thấy vợ quá xúc phạm bạn bè của mình như thế. Anh giơ thẳng tay tát vào mặt vợ, gằn giọng:

- Cho cô nhớ đừng bao giờ xúc phạm bạn bè của tôi!

- Lập tức Hoan tru tréo, chửi mắng chồng thậm tệ. Bạn bè của Bình lặng lẽ ra về, Bình cũng lên xe phóng đi, để mặc cho Hoan gào thét như một con rối rồi tự ra về...

"Tính em quá nóng"

Hoan thường xuyên kể với mọi người như thế về việc trong nhà, bao giờ cô cũng là người gây sự trước, châm ngòi nổ trước. Cô thành thật: Mình nóng như Trương Phi ấy. Hơi một tí là sôi máu lên không chịu được, phải quăng vứt đồ đạc, phải quát tháo, chửi bới thật to mới hạ hỏa. Cũng may chồng con trong nhà đều biết tính mình mà tránh, mà nhường nhịn. Bởi họ cũng biết mình chỉ nóng thế thôi chứ không có tâm địa gì.

Anh ấy hiền lắm

Hoan vẫn tự hào khoe với mọi người rằng mình lấy được người chồng "hiền như cục đất". Chẳng thấy bao giờ anh nổi nóng, quát tháo vợ con, sống có trách nhiệm, hết lòng yêu thương vợ con. Cô còn nói đúng là có sự bù trừ, nếu không thì họ đưa nhau ra tòa từ lâu rồi.

Trong khi Hoan tự tin và chủ quan như thế, cô đâu biết rằng trong lòng chồng đã nhiều phiền muộn, khi nhiều lần anh đã lựa lời góp ý về tính nóng nảy thái quá của vợ mà đều bị cô gạt đi. Hoan luôn nói: "Anh lạ gì tính em, chỉ sồn sồn thế thôi, chẳng để bụng cái gì". Và Bình lại bỏ qua, lại nhường nhịn cho êm cửa, êm nhà.

Sự cố bất ngờ

Lẽ ra sau sự cố bất ngờ đó, Bình phải là người tỏ thái độ kiên quyết thì lại là Hoan. Cô đùng đùng làm dơn ly hôn với lý do chồng bê tha, nát rượu, thiếu đạo đức, đánh đập vợ. Cô tưởng rằng, làm thế Bình sẽ phải xin lỗi cô để cho qua mọi chuyện.

Nhưng lần này cô đã lầm, Bình chẳng nói chẳng rằng ký luôn vào tờ đơn. Lần đầu tiên Hoan thấy chồng không nhường nhịn cô cho êm nhà êm cửa nữa, khiến cô rất bất ngờ.

Tâm sự với cô bạn thân, Hoan khóc: "Lỡ anh ấy không tha thứ thì mình biết làm thế nào? Vì mình chỉ muốn dọa thôi chứ có định ly hôn thật đâu".

Xem ra Hoan vẫn chưa hề tỉnh ngộ và sám hối, về thói bạo hành tinh thần mà cô đã sử dụng với chồng con và mọi người xung quanh.

Nguồn: Dantri.com.vn

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2009

Chỉ là bạn?


Anh là người đàn ông bình thường nên sự yêu ghét, buồn vui của anh cũng bình thường như bất cứ người đàn ông nào khác. Vậy nên khi em cứ nhắc mãi "anh ấy" thì anh cảm thấy bứt rứt, ấm ức lắm. Bứt rứt mà không biết thể hiện ra sao để cho em hiểu. Có nói ra thì thể nào cũng nghe câu khẳng định: "Chúng em chỉ còn là bạn bè thôi. Nếu có gì thì em đã giấu anh chứ ai lại công khai thế?".
Ừ, biết là không có gì thật. Vì "không có gì" nên dù anh ở nhà nhưng buổi tối em vẫn "ngang nhiên" ôm điện thoại nói chuyện với người ta đến cả tiếng đồng hồ. Tắt đèn đi ngủ rùi mà em vẫn còn bàn tán câu chuyện vừa dứt của hai người. Điên tiết lắm nhưng anh vẫn cố kiềm chế.
Thú thật, trước khi mình là vợ chồng, anh cũng có vài "em ấy". Nhưng khi tình đã đứt, nói với nhau vài câu cho trọn tình vẹn nghĩa rồi thì đường ai nấy đi. Không hẳn là chán không muốn duy trì mối quan hệ bình thường nữa, mà anh nghĩ, mình không mang lại hạnh phúc được cho người ta thì để người ta rộng đường tìm kiếm hạnh phúc; người ta tìm được hạnh phúc mới rồi thì để người ta yên.
Còn em, chuyện tình yêu giữa em và "người ấy" kết thúc từ lâu, trước khi quen anh. Ai cũng có gia đình riêng tốt đẹp rồi (theo anh nghĩ). Vậy nhưng thời gian gần đây, hai người nối lại mối quan hệ, dĩ nhiên chỉ là bạn bè. Anh tin em chung thủy với anh, nhưng với tầng suất gặp nhau ngày càng nhiều như thế thì cả em và người ấy của em cũng không dám khẳng định phía trước của mối quan hệ bạn bè dựa trên tình cũ này sẽ là gì, đúng không?
Không chỉ lo lắng, việc có mặt người đó trong câu chuyện của chúng ta khiến anh cảm thấy mình như đang bị so sánh. Và trong phép so sánh đó, anh thấy hình như mình không bằng người ta. Đau lắm! Là người phụ nữ nhạy cảm, em cảm nhận ra cảm giác bức bối đó trong anh nên đã nhanh chóng gạt đi. Em bảo anh đừng ghen tuông vớ vẩn làm gì cho nó ..... hèn người đi. Em yêu anh thực sự, tự hào về anh và không bao giờ hối tiếc vì đã chia tay anh ấy.
Anh chán nghe cái điệp khúc trần tình này lắm rùi. Anh không thể cao thượng mãi đâu, em nhé!